Sunday, July 12, 2009
ĐỌC CÁC BÀI VIẾT CỦA ac-arizona cowboy
Saturday, June 27, 2009
Sóng gió lắng yên, Yến Vi lên xe hoa
COPY TỪ ENTRY TRÊN BLOG CÔ GÁI ĐỒ LONG
http://blogcogaidolong.multiply.com/journal/item/434
Yến Vy hiểu cô không có nhiều cơ hội để đắn đo. Và cô cũng hiểu chắc chắn không có cơ hội nào giúp cô thanh thản trên con đường tương lai, nếu cô vẫn loay hoay trong những nỗi bất tận tự đay nghiến bản thân. Yến Vy chấp nhận lời cầu hôn của người đàn ông đã đến với mình ngay giữa tháng ngày phiền lụy nhất. Một đám cưới rất đơn giản nhưng ấm áp.
Lâu lắm rồi tôi mới có dịp quay lại nhà Yến Vy. Đối với tôi, ngôi nhà ấy từng có hai người bạn, Yến Vy và bố của Yến Vy – ông Hùng. Sau khi rời khỏi bục giảng và kinh doanh một thời gian, ông Hùng chỉ còn hai sự quan tâm: bóng đá và cô trưởng nữ nổi tiếng. Tôi vẫn còn nhận ra cái góc nhà, nơi mỗi lần ngồi cùng tôi, ông Hùng luôn nói say sưa về bóng đá. Là một người làm báo, nhưng đôi khi tôi ngớ ra vì ông Hùng cho biết dạo này có ấn phẩm bóng đá nào mới ra mắt, thậm chí cây bút bình luận bóng đá nào đáng để đọc. Đặc biệt, ông Hùng mê danh thủ người Anh – Gary Lineker với lý do rất hào hiệp: “Tài năng anh ta có thể chưa bằng Maradona, nhưng chơi bóng bằng tinh thần cao thượng. Không bao giờ dùng tiểu xảo và không bao giờ chơi xấu đối phương!”. Còn nói về Yến Vy, ông có những nhận xét không chỉ bằng tấm lòng một người cha thương con, mà còn bằng ánh mắt một khán giả khó tính. Lúc bộ phim “Sài Gòn tình ca” bấm máy, ông bình luận: “Tui hy vọng con nhỏ sẽ có bước đột phá mới. Hồi giờ vai Hà trong phim ‘Đâu phải vợ người ta’ là vai khá nhất của nó!”. Tôi chịu, đó là một đánh giá xác đáng. Thế nhưng, đó là cuộc trò chuyện cuối cùng giữa ông và tôi về Yến Vy cũng như về bóng đá.
Khi sự cố đau đớn xảy ra với Yến Vy năm 2005, ông Hùng đã làm mọi cách để giúp con qua cơn nguy khốn, nhưng ông không thể giúp chính mình vượt qua áp lực bẽ bàng. Những ngày tháng lạnh lẽo ấy, tôi không thể nào gọi điện được cho ông. Có lúc sốt ruột, tôi chạy đến, thì thấy ông tựa ông vào tường trong trạng thái chấp chới cơn say. Tôi không thể nào quên được tiều tụy và giọng nói lè nhè van lơn của ông: “Xin các người đừng viết về con gái tui nữa. Nó tuyệt vọng rồi, đừng ép nó chết!”. Câu nói đó cứ lặp đi lặp lại, khiến tôi dù xuất hiện với thiện chí một người bạn, cũng cảm thấy ray rứt như một người có lỗi. Ông lại tiếp tục ngửa cổ uống, thứ ông uống dường như không còn là bia hay rượu nữa, mà là nước mắt. Ông không phải là một con người thất bại, nhưng ông bị trở thành con người sụp đổ. Ông chỉ biết tìm đến chén cay chén đắng, hết ngày này qua ngày khác. Và một năm sau ông đã từ giã dương gian khi mới ngoài 50 tuổi, trong sự nghẹn ngào và ray rứt của những người thấu hiểu và thông cảm với hoàn cảnh gia đình ông.Ngày đám tang ông Hùng, tôi có đến và đứng lẫn trong những người thương xót ông. Tôi không thể nào vượt qua cảm giác ái ngại của một người làm báo để bước tới thắp cho ông một nén nhang, khi tôi nghe xung quanh râm ran bao lời trách móc: “Các ông bà nhà báo ác quá, dồn người ta đến đường cùng!”. Tôi sợ hãi, tôi xấu hổ, hay nói đúng hơn là tôi cay đắng, khi chứng kiến Yến Vy khóc vật vã bên cái chết u buồn của một người cha nhục nhằn, còn trên các diễn đàn lại sôi sục tranh luận có nên cho cô đóng phim “Trung úy” hay không. Một người hàng xóm của Yến Vy nói với tôi: “Trước ngày ông Hùng mất, vẫn có mấy phóng viên dạo qua dạo lại trước cửa nhà, tụi tui bức xúc quá phải đuổi mắng cho mấy câu!”. Trời ơi, lặn lội với nghề cầm bút, tôi chưa bao giờ thấy tổn thương như thế! Hàng xóm của Yến Vy, những người lam lũ và ít học, họ cũng biết cách tạo thành một phòng tuyến dẫu bé nhỏ và yếu ớt để bảo vệ một con người. Còn dư luận vẫn nhẫn tâm làm một vòng vây lớn, xiết chặt lại, đe dọa và đay nghiến một con người. Các đồng nghiệp của tôi không biết rằng chúng ta cứ hả hê trong cơn hưng phấn đả kích và mỉa mai, vô tình chà đạp lên một tổ ấm hắt hiu đang chênh chao bên bờ vực. Tôi nghĩ mình không thể chịu đựng nỗi dằn vặt để theo đưa ông Hùng đến nơi an nghỉ, nên lặng lẽ ra về!Sau cái chết của người cha, gia đình Yến Vy giã từ căn nhà cũ nhiều đau thương. Yến Vy cùng mẹ và hai em dọn sang quận 8, căn nhà cũ chỉ dành làm nơi thờ tự người cha quá cố hiền lành và run rủi. Tất cả phải bắt đầu trở lại. Dẫu mất mát và dập vùi, thì Yến Vy và người thân vẫn phải tiếp tục sống. Tôi khâm phục người mẹ của Yến Vy, bà đã đè nén mọi bất hạnh để vực dậy niềm tin cho mỗi thành viên trong nhà. Bà vun vén vốn liếng xây một dãy nhà trọ để kiếm kế sinh nhai, để nuôi hai em của Yến Vy ăn học đến nơi đến chốn, để nuôi Yến Vy qua cơn sóng gió nghiệt ngã. Người đàn bà phúc hậu ấy không còn nước mắt để khóc nữa, hoặc nước mắt của bà đã chảy ngược hết vào trái tim nhẫn nại rồi. Bà nói với tôi, nhiều lần nhìn thấy Yến Vy ngồi như pho tượng trong bóng tối, bà chỉ muốn treo cổ để tự kết thúc những đọa đày tâm can. Nhưng bà không cho phép mình làm vậy, bằng nghị lực của một người mẹ, bà phải kéo con ra khỏi vũng lầy xót xa. Mỗi tối, bà bắt Yến Vy ăn mặc thật đàng hoàng, trang điểm thật tử tế, và bà chở con ra đường. Sau khi cho con đi dạo phố hoặc đi mua vài thứ vật dụng lặt vặt, bà chở Yến Vy về ngôi nhà cũ. Bên khói hương trên bàn thờ người chồng bạc phước, bà bảo Yến Vy rằng, ba con không trách móc lỗi lầm của con, ba con chỉ muốn con xem đó như một sự vấp ngã và học cách đứng lên. Từng ngày, từng ngày, sự nặng nề vơi bớt, sự nỗ lực của người mẹ dần có tác dụng, Yến Vy sinh hoạt bình thường trở lại. Cô chỉ quẩn quanh trong nhà, tập nấu mấy món ăn đơn giản, còn lại thời gian cô dành đọc sách. Trong một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Yến Vy khoe, trước đây cô rất ngại những cuốn sách dày, nhưng giờ đây có thể đọc hết tiểu thuyết 500 trang trong một tuần lễ. Cô dừng lại rất lâu ở những trang viết về những con người khốn khổ, thua thiệt và chìm nổi. Đặc biệt, cô tìm thấy dưới đáy tủ những tập giáo án ngày xưa của cha mình. Nét chữ to tròn của cha cô hôm nào soạn bài để đi dạy, bây giờ đã cũ sờn và nhòe nhoẹt nhưng vẫn làm cô xúc động. Suốt một thời gian dài, cô không đọc báo cũng không xem phim, nhất là phim Việt Nam. Cô lo lắng vết thương sẽ không thể liền da, nếu trông thấy hình ảnh những đồng nghiệp cũ. Bởi lẽ, thứ ánh sáng mê dụ từ cái máy quay và hiệu lệnh “diễn” ở phim trường thỉnh thoảng vẫn hiện về trong giấc mơ của cô như những vết kim đau nhức buốt! Thậm chí khi tự trang điểm trước gương, cô cũng bất giác giật mình ngỡ đâu đó có cái nhìn soi mói và miệt thị! Và cô cũng không giấu diếm một nỗi hoảng hốt có thật là mỗi khi có tiếng bấm chuông gọi cửa, cô cầu nguyện đừng hiện ra bóng dáng người quen hoặc những câu hỏi tò mò của báo chí!Lẽ đời, trời cao có đức hiếu sinh. Không dễ tìm được lối đi lên thiên đường, nhưng không phải lối đi nào cũng dẫn đến địa ngục. Trong dịp sinh nhật một người bạn thân, Yến Vy gặp lại người bạn cũ là Việt kiều về thăm quê hương. Người đàn ông ấy đã từng ở cùng khu phố với Yến Vy và đã biết Yến Vy khi cô còn là một nữ sinh. Người đàn ông ấy không có biểu hiện gì khác thường, chỉ thường xuyên động viên cô. Cả hai âm thầm chia sẻ với nhau những niềm vui nho nhỏ phía sau những nỗi buồn dằng dặc. Cô không dám nghĩ đến tình yêu và càng không dám đối mặt với những đổ vỡ có thể xảy ra. Cô như một con chim từng trúng đạn, sợ cành cây cong và sợ bất kỳ cơn gió thảng thốt nào. Mỗi khi nghe nhói lên chút xao xuyến, cô lập tức trốn chạy. Cô nấp vào cái vỏ ốc cô đơn tủi hổ của mình. Cảm giác người đàn ông ấy càng gần gũi mình bao nhiêu thì cô càng hụt hẫng bấy nhiêu. Từ chính sâu thẳm tâm hồn cô, vẫn như có lời nói nào đấy, vẫn như có ánh mắt nào đấy, không tha thứ cho cô. Không ai hiểu điều này, trừ mẹ cô. Bằng rung cảm của một người đàn bà và bằng yêu thương của một người mẹ, bà khẽ khàng khuyên con ngắn gọn: “Mẹ không thể ăn cơm cùng con mãi. Con phải ăn cơm cùng những đứa con của con. Hãy lấy chồng đi!”Yến Vy hiểu cô không có nhiều cơ hội để đắn đo. Và cô cũng hiểu chắc chắn không có cơ hội nào giúp cô thanh thản trên con đường tương lai, nếu cô vẫn loay hoay trong những nỗi bất tận tự đay nghiến bản thân. Yến Vy chấp nhận lời cầu hôn của người đàn ông đã đến với mình ngay giữa tháng ngày phiền lụy nhất. Một đám cưới rất đơn giản nhưng ấm áp. Đám cưới không nhiều hoa, không nhiều lời chúc phúc. Đám cưới ít tiếng cụng ly, đám cưới ít câu rộn rã. Đám cưới có rất nhiều nước mắt, nước mắt của Yến Vy, nước mắt mẹ của cô, nước mắt của thân nhân vẫn luôn dang tay đùm bọc, và cả nước mắt của những người hàng xóm tốt bụng. Yến Vy tâm sự, cô không có ý định quay lại với nghệ thuật, dù là đóng phim hay ca hát. Đối với cô, sóng gió đã bỏ lại sau lưng. Cô sẽ làm lại một cuộc đời khác ở một miền đất khác. Nơi ấy có thể xa lạ, nơi ấy có thể túng bấn, nơi ấy có thể gian nan, nhưng nơi ấy không khiến những ý nghĩ não nề tiếp tục hành hạ cô. Tôi không biết nói gì với Yến Vy. Và Yến Vy cũng không muốn tôi viết về cô. Thế nhưng, khi quay lại căn nhà cũ của Yến Vy, nhìn thấy tấm ảnh hiền lành của ông Hùng – cha cô trên bàn thờ, tôi chẳng thể nào cưỡng lại thôi thúc ngồi xuống viết một bài báo nhỏ để chính mình được giải tỏa khỏi cảm giác vướng mắc đeo bám. Tôi, kẻ có mặt trong dư luận ầm ĩ về Yến Vy một dạo, tự thấy mình thiếu kiềm chế khi phản ánh sự cố lầm lạc của Yến Vy! Khi qua đời, ông Hùng chỉ có một mơ ước làm sao Yến Vy yên bề gia thất. Hôm nay, di nguyện ấy đã thành hiện thực. Tôi tin, người đàn ông đã can đảm và bao dung đến với Yến Vy sẽ ở lại cùng với sự mạnh mẽ và độ lượng!Sài Gòn, 6-2009(Theo Bóng đá & Cuộc sống)
BÁO SAIGON GIẢI PHÓNG -
Yến Vy phải “phục hồi nhân phẩm” 18 tháng
Ngày 27-5, một cán bộ Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an TPHCM cho biết, việc đưa diễn viên Yến Vy vào Trung tâm giáo dục dạy nghề phụ nữ (TTGDDNPN) là đúng theo quy định pháp luật.
Yến Vy trong đồng phục học viên TTGDDN Phụ nữ.
Theo cán bộ này, qua điều tra đã xác định diễn viên này tham gia vào đường dây mại dâm của “tú bà” Trần Thị Phố (đã bị Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an TPHCM triệt phá hôm 26-4) với vai trò là người bán dâm. Theo thông tin mà chúng tôi có được, do phía cơ quan điều tra vẫn phải làm rõ một số tình tiết liên quan đến đường dây mại dâm của “tú bà” Trần Thị Phố nên đến ngày hôm qua (27-5) tức một ngày sau khi Yến Vy bị đưa vào TTGDDNPN, trung tâm này vẫn chưa lập hồ sơ chính thức về trường hợp của học viên này.Có mặt tại khuôn viên TTGDDNPN sáng hôm qua, chúng tôi nhận thấy Yến Vy đã xuất hiện trong bộ đồng phục học viên, áo thun xanh, quần vải và dép nhựa của TTGDDNPN. Theo một lãnh đạo Chi cục Phòng chống tệ nạn xã hội TPHCM, trường hợp của Yến Vy sau khi nhập trường vẫn phải sinh hoạt bình thường như các học viên khác.
Vị cán bộ này còn cho biết, trường hợp của Yến Vy, sau khi hoàn tất hồ sơ, sẽ được đưa đến Trung tâm Giáo dục dạy nghề Phú Nghĩa (đóng tại tỉnh Bình Phước) để học tập, lao động như những học viên khác trong thời gian 18 tháng.Đến 20 giờ hôm qua, bảo vệ của trung tâm này cho chúng tôi biết học viên Yến Vy vẫn sinh hoạt bình thường như các học viên khác.
Ng.V-H.V
http://www.sggp.org.vn/anninhtrattu/nam2005/thang5/52494/
Yến Vy: 'Đời tôi coi như chấm hết'
Ở trại, bộ quần áo đậm màu, khuôn mặt không trang điểm cùng với sự âu lo khiến Yến Vy già đi trông thấy. Tại đây, mọi người đều được đối xử như nhau, không có sự phân biệt, nhưng cũng không có sự ưu tiên. Yến Vy cũng phải học tập và lao động như mọi người khác.
Diễn viên Yến Vy.- Chị cảm thấy thế nào sau khi vào trại?
- Tôi vô cùng hoang mang. Đời tôi xem như đã chấm hết. Hồi xảy ra vụ lên mạng Internet, tôi xấu hổ vô cùng đến nỗi đi đường mua quà ăn sáng cũng không dám. Ai cũng chê trách tôi kể cả mấy đứa trẻ trong xóm, tới mức tôi nghĩ chắc phải dọn nhà đi nơi khác sinh sống. Nhưng lúc đó tôi còn niềm an ủi rằng mình chỉ là nạn nhân của một trò chơi tàn nhẫn. Còn bây giờ, tôi cũng nghĩ là tôi phạm tội, là đáng đời tôi. Chắc cha mẹ tôi khổ sở lắm. Cha mẹ ơi, con xin lỗi cha mẹ!
- Giờ đây, chị có thể nói gì về những việc đã qua?
- Tôi không dám biện minh. Nhưng tôi xin nói, nếu được phép nói, lúc tôi mới đi học làm ca sĩ, mọi người không xem tôi là gì. Khi tôi có nhiều sô diễn, đóng được nhiều bộ phim thì lại có rất nhiều người ganh ghét, nói xấu.
- Nếu không có lỗi, vì sao chị thừa nhận trước cơ quan chức năng về hành vi của mình?
- Chuyện đó... là có, nhưng... bản chất của sự việc không phải là như vậy. Có lần, tôi chỉ nghĩ đó là giá phải trả cho một sự giúp đỡ nào đó. Có lần, tôi chỉ nghĩ đó là người hâm mộ, họ mời đi ăn tối, uống chút rượu rồi mê muội tưởng là có tình cảm nên... vậy thôi. Không phải là có "ngã giá, trao đổi thân xác" như mọi người hiểu lầm.
http://www.vnexpress.net/Vietnam/Van-hoa/2005/06/3B9DED5C/
Saturday, June 13, 2009
LUẬT SƯ LÊ CÔNG ĐỊNH VÀ BẢN TUYÊN BỐ HOÀNG SA &TRƯỜNG SA CỦA VIỆT NAM
Luật sư Lê Công Định - Phó Chủ nhiệm Đoàn Luật sư TP.HCM, người chấp bút bản Tuyên bố về Hoàng Sa và Trường Sa.
Tuyên bố của Đoàn luật sư TP.HCM
_____________________
TUYÊN BỐ VỀ VẤN ĐỀ HOÀNG SA VÀ TRƯỜNG SA CỦA ĐOÀN LUẬT SƯ TP.HCM
XÉT RẰNG vào ngày 2/12/2007 Quốc vụ Viện Trung Quốc phê chuẩn việc lập thành phố Tam Sa thuộc tỉnh Hải Nam để trực tiếp quản lý các quần đảo trên biển Đông, trong đó có hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam;
XÉT RẰNG Việt Nam có chủ quyền bất khả xâm phạm đối với Hoàng Sa và Trường Sa cả về phương diện pháp lý (de jure) lẫn phương diện thực tế (de facto) theo Công pháp quốc tế; và
XÉT RẰNG chủ quyền của Việt Nam đối với Hoàng Sa và Trường Sa đã được ghi nhận rõ ràng trong nhiều tài liệu và chứng cứ lịch sử của cả Việt Nam lẫn Trung Quốc và quốc tế.
VÌ NHỮNG LẼ NÊU TRÊN
ĐOÀN LUẬT SƯ TP.HCM TUYÊN BỐ
THỨ NHẤT, quyết định phê chuẩn việc thành lập thành phố Tam Sa của Quốc vụ Viện Trung Quốc là sự phủ nhận lịch sử và bất chấp công lý về chủ quyền của Việt Nam đối với Hoàng Sa và Trường Sa.
THỨ HAI, Hoàng Sa và Trường Sa đã, đang và sẽ mãi mãi là lãnh thổ không tách rời và bất khả xâm phạm của Việt Nam cả về phương diện pháp lý (de jure) lẫn phương diện thực tế (de facto).
Ngày 5 tháng 1 năm 2008
Đoàn Luật sư TP.HCM
Chủ nhiệm
LS. NGUYỄN ĐĂNG TRỪNG
Luật sư Nguyễn Văn Trung - Phó Chủ nhiệm Đoàn Luật sư Thành phố Hồ Chí Minh trình bày lý do Đoàn Luật sư TP.HCM ra bản Tuyên bố về Hoàng Sa và Trường Sa
"Sông núi nước Nam, dân Nam ởRành rành định phận ở sách trờiCớ sao lũ giặc sang xâm phạm?Chúng bây sẽ bị đánh tơi bời."
Hàng ngàn cánh tay biểu thị sự quyết tâm và đồng thuận. (Tiếc quá! lãnh đạo TP về mất rồi!)
Yếu tố bất ngờ, đúng thời điểm và hợp pháp đã giúp cho buổi đọc Tuyên bố và biểu thị thái độ được thực hiện đầy đủ và đúng như mong đợi của hơn hai nghìn luật sư.
"Chúng ta biểu thị thái độ kiên quyết bảo vệ hai quần đảo thân yêu Hoàng Sa và Trường Sa!"
Thư gửi ông Đặng Công Ngữ, Chủ tịch Huyện đảo Hoàng Sa
Đoàn Luật sư TP.HCM xin bày tỏ nỗi xúc động và hạnh phúc lớn lao khi nhận được tin vào ngày 25/4/2009 chính quyền Thành phố Đà Nẵng đã long trọng tổ chức lễ công bố quyết định bổ nhiệm ông Đặng Công Ngữ vào chức vụ Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Huyện Đảo Hoàng Sa.
***
THƯ NGỎ CỦA ĐOÀN LUẬT SƯ TP.HCM
Kính gửi:
Ông Đặng Công Ngữ, tân Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Huyện Đảo Hoàng Sa
Báo Sài Gòn Giải phóng
Báo Pháp Luật TP.HCM
Báo Thanh Niên
Báo Tuổi Trẻ
Thưa quý vị,
Đoàn Luật sư TP.HCM xin bày tỏ nỗi xúc động và hạnh phúc lớn lao khi nhận được tin vào ngày 25/4/2009 chính quyền Thành phố Đà Nẵng đã long trọng tổ chức lễ công bố quyết định bổ nhiệm ông Đặng Công Ngữ vào chức vụ Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Huyện Đảo Hoàng Sa.
Chúng tôi cũng vô cùng cảm kích khi được biết vào ngày 20/4/2009 vừa qua, Thành phố Đà Nẵng đã tổ chức gặp mặt thân mật những người từng sống và làm việc tại Hoàng Sa, đồng thời thu thập tài liệu, kỷ vật và thông tin để chuẩn bị xuất bản tập kỷ yếu về Hoàng Sa. Đặc biệt hơn nữa, kể từ năm học 2009-2010, lịch sử về Hoàng Sa sẽ được chính thức đưa vào chương trình chính khóa về văn học, địa lý và lịch sử địa phương.
Đó là những hành động yêu nước, hợp đạo lý dân tộc và hợp lòng dân mà tất cả mọi người đều trân trọng và đánh giá cao. Chúng tôi nhân đây xin bày tỏ mong muốn tinh thần trách nhiệm như vậy được phổ biến và cỗ võ trong toàn xã hội và mọi tầng lớp nhân dân, trong đó sự hỗ trợ của ông Đặng Công Ngữ trong vai trò Chủ tịch Ủy ban Nhân dân Huyện Đảo Hoàng Sa là yếu tố rất quan trọng.
Các luật sư của Đoàn Luật sư Thành phố Hồ Chí Minh luôn bảo vệ quan điểm rằng Việt Nam có chủ quyền bất khả xâm phạm đối với Hoàng Sa và Trường Sa cả về phương diện pháp lý lẫn phương diện thực tế theo Công pháp quốc tế, và chủ quyền đó được ghi nhận rõ ràng trong nhiều tài liệu và chứng cứ lịch sử của cả Việt Nam và quốc tế.
Để chúc ông Đặng Công Ngữ trong chức trách mới đầy vinh quang của mình, chúng tôi xin chép tặng ông một đoạn trong bài thơ “Thành Thái Phiên Khói Lửa” với mong ước ông hoàn thành trọn vẹn sứ mệnh trọng đại mà cả nước kỳ vọng để xứng đáng với tên gọi trước đây của Thành phố Đà Nẵng - Thành Thái Phiên:
Thành Thái Phiên tắm mình trong khói lửa Đất anh hùng lần nữa quyết hy sinh Phơi tim gan bên sắc biển Thái Bình
Pha sắc máu giữa một giòng nước Việt
(Bài thơ không rõ tác giả, được nhiều người nhớ và thuộc, diễn tả hào khí chiến đấu của đồng bào Đà Nẵng trong thời kỳ toàn quốc kháng chiến 1946-1947)Xin kính chúc quý vị mãi mãi giữ trọn niềm tin của tất cả người dân yêu nước Việt Nam.
Ngày 29 tháng 4 năm 2009
TM. Đoàn Luật sư TP.HCM
Luật sư NGUYỄN ĐĂNG TRỪNG
Diễn đàn "Vươn ra biển lớn": Tầm vóc thuyền trưởng, tầm vóc dân tộc
Luật sư Lê Công Định Ảnh: N.C.T.
BÁO TUỔI TRẺ - Nước Việt có một bờ biển dài nhìn ra Thái Bình Dương trải từ Bắc chí Nam. Trong lịch sử đầy sóng gió của mình, người dân Việt hẳn nhiên nhiều lần vượt đại dương. Nhiều người thành đạt nơi xứ người, trong số đó có thể kể đến dòng họ Lý ở Hàn Quốc và cộng đồng người Việt tại Âu - Mỹ hiện nay.
Họ ra đi trong bối cảnh lịch sử có nhiều biến động khác nhau. Hiện tất cả đang trở về để cùng cả dân tộc vươn mình ra một đại dương khác rộng lớn hơn, đó là thị trường thương mại-tài chính-chính trị toàn cầu trong khuôn khổ Tổ chức Thương mại thế giới (WTO), với những nền văn hóa và tập quán khác biệt song được vận hành bởi một hệ thống qui tắc ứng xử thuần nhất.
Chúng ta chưa bao giờ có những đội thương thuyền hoặc lực lượng hải quân hùng mạnh đủ khả năng tiến xa hơn ra biển Đông. Thêm vào đó, do chính sách “bế quan tỏa cảng” của một số triều đại trong quá khứ, người dân Việt vẫn chưa có nhiều dịp sống trong sự giao thoa giữa những nền văn hóa và suy nghĩ dị biệt mặc dù khả năng thích ứng với môi trường mới của họ rất cao. Thời-đại-WTO sẽ là một cơ hội lớn để biến những tiềm năng đó thành hiện thực.
Tâm trạng hiện thời của hầu hết mọi người là háo hức, muốn hành động ngay để tranh thủ cơ hội ngàn năm có một này hầu phát triển đất nước và tạo dựng đời sống tốt đẹp hơn cho cá nhân và cộng đồng. Quả thật, kể từ năm 1945, thời điểm VN chính thức ghi tên trên bản đồ địa - chính trị thế giới hiện đại, chưa bao giờ chúng ta đứng trước một vận hội lớn lao như vậy. Nếu lớp trẻ ngày nay không có dịp chứng kiến ngày độc lập của đất nước hơn 60 năm về trước, thì giây phút VN trở thành thành viên toàn diện của cộng đồng thế giới rõ ràng là thời khắc lịch sử mà họ có quyền tự hào đã trải qua.
Trong chờ đợi và hi vọng, tôi bỗng nghĩ đến hình ảnh WTO như một anh chàng khổng lồ hùng dũng và nhanh nhẹn bước vào ngôi nhà nhỏ bé của chúng ta, vươn hai cánh tay to lớn chộp lấy rồi lôi xệch mọi người theo. Va vấp và bị kéo tuột đi là điều không tránh khỏi. Chắc chắn nhiều người sẽ bị rơi lại và buộc phải rời khỏi cuộc đua tốc độ này. Song nếu được chuẩn bị tốt và thích ứng nhanh chóng trong môi trường cạnh tranh mới mẻ, chúng ta có thể bớt va vấp, thậm chí hòa nhập dễ dàng vào cuộc tranh đua, từ đó vững vàng lao tới phía trước.
Người ta nói nhiều đến những giải pháp đối phó và kịch bản có thể xảy ra trong tương lai. Song dường như chỉ tập trung vào phía người dân hoặc doanh nghiệp, tức khu vực tư của nền kinh tế mà thôi. Khu vực công, tức nhà nước, ít được quan tâm đúng mức. Thật ra, vấn đề quan trọng nhất suy cho cùng là làm sao có được vị thuyền trưởng và đội ngũ chuyên viên đủ đẳng cấp để lèo lái con tàu trong chuyến hải hành xuyên đại dương này. Nói cách khác, cần phải có một thuyền trưởng, tức Chính phủ, đủ tầm vóc để lãnh đạo con tàu đất nước. Cách thức điều hành của không ít quan chức hiện nay, từ trung ương đến địa phương, chưa đủ để làm người dân yên tâm.
Thách thức lớn nhất của thời-đại-WTO là Chính phủ có đủ dũng khí thực hiện những thay đổi cần thiết nhằm tự nâng mình và nâng cả dân tộc lên một tầm cao mới hay không. Hơn bao giờ hết, chúng ta thật sự cần những nhà kỹ trị trong bộ máy lãnh đạo quốc gia. Không có họ, khó có thể có được một chính quyền chuyên nghiệp, quản trị quốc gia một cách khoa học. Trở ngại ở đây là lề lối lựa chọn nhân sự cho vị trí lãnh đạo các cơ quan công quyền.
Nếu hiền tài được lựa chọn trên cơ sở cạnh tranh công bằng và dân chủ trong phạm vi cộng đồng dân tộc, thì khi ấy chúng ta không sợ rằng Chính phủ không đủ bản lĩnh để lèo lái con tàu quốc gia vì hiền tài chắc chắn sẽ được đề bạt vào những vị trí then chốt có thể giúp đất nước đương đầu mọi thử thách, ít va vấp. Tuy nhiên, có được bản lĩnh như vậy thật sự không dễ dàng vì điều này đòi hỏi tầm vóc của thuyền trưởng.
Các thuyền trưởng lưu danh trong lịch sử hàng hải luôn là những người, ngoài trí tuệ vượt trội của mình, biết đặt sinh mạng của cả con tàu lên trên quyền lợi cá nhân của họ và của những người thân cận. Chỉ khi ấy tiếng nói của vị thuyền trưởng mới đủ trọng lượng điều hành từng người trên tàu làm việc một cách tự nguyện, bất vụ lợi.
Dù vậy, thiếu những nhà lãnh đạo lớn cũng không phải là điều đáng lo ngại. Bởi lẽ trong mọi trường hợp, tầm vóc của nhà lãnh đạo cũng không thể thay thế được tầm vóc của một dân tộc. VN là dân tộc có tầm vóc, điều này hiển nhiên đã được minh chứng bởi lịch sử. Đối với vận hội lớn lao như thế của đất nước, cần lắng nghe tiếng nói của cộng đồng dân tộc.
Vì vậy, nên chăng tổ chức một hội nghị Diên Hồng hiện đại để bàn về những vấn đề có thể ảnh hưởng tốt hoặc xấu đến vận mệnh đất nước trong thế kỷ này? Năm 2007 sẽ là thời điểm thích hợp để triệu tập một hội nghị Diên Hồng với ý nghĩa đó. Trở thành thành viên chính thức của WTO thật ra chỉ mới mở được cánh cửa cơ hội, mọi việc tốt hoặc xấu hãy còn ở phía trước. Đừng để đất nước trễ thêm bất kỳ chuyến tàu lịch sử nào nữa!
Luật sư LÊ CÔNG ĐỊNH